Nhà Trọ Địa Ngục

Chương 11: Phát giác của Đường Không Tương




Chương 11: Phát giác của Đường Không Tương

Trên Cửu Đầu đảo, thời gian tới gần buổi trưa, thế gió có yếu hơn 1 chút, mực nước cũng hạ xuống.

Trong 1 mảnh phế tích, giờ phút này Bạch Cách Tùng, Viên ấn cùng Đường Không Tương ba người đang chậm dãi bước về phía trước, trên mặt ai cũng lộ vẻ mệt mỏi, trải qua dày vò thể xác và tinh thần như thế, không chỉ lão hộ gia đình Bạch Cách Tùng, mà Viên ấn và Đường Không Tương lần đầu tiên chấp hành huyết tự cơ hồ đã chèo chống đến cực hạn.

Bản thân Huyết tự hung hiểm, gần như nhìn không tới hi vọng làm hộ gia đình lựa chọn tự sát đã lên tới 30%, mà trong những người còn lại, số lượng thất bại cũng lên tới con số như thế. Bây giờ có thể nói là tuyệt vọng chưa từng có.

Nhưng mà Cách Tùng vẫn như trước không chịu từ bỏ, Liền Sinh còn chưa buông bỏ tự nhiên hắn cũng không buông bỏ, Cách Tùng sớm đã thề, hắn thề sẽ trở thành lá chắn của Liền Sinh, không tiếc hết thảy, dùng máu của mình mở ra 1 con đường vì Liền Sinh, cũng chính bởi vì hắn mới đem Bồ Mỹ Linh dẫn vào thế giới này.

“Vùng phế tích này đã tìm tòi 7~8 lần rồi” Viên ấn hai tay ôm lấy bả vai, hắn đã lạnh tới thâm tím cả môi, nhưng vẫn mở miệng nói chuyện: “Kế tiếp... Nên làm cái gì đây?”

Kỳ thật tình huống hiện tại của Cách Tùng không hơn tý nào, hiện tại hắn chỉ thấy đầu có chút nằng nặng, có lẽ cảm mạo rồi, tuy đã uống thuốc nhưng chỉ cảm giác đỡ hơn 1 chút, cảm mạo quan trọng nhất là phải tĩnh dưỡng và uống nước, nhưng hắn vẫn tiếp tục kiên cường chống đỡ, chỉ cần còn sống trở về nhà trọ, hết thảy đều xong.

Thể chất của Đường Không Tương tương đối tốt hơn 1 chút, nhưng lúc này trên mặt cũng không còn mấy huyết sắc, hắn nói: “Trước... Tìm một chỗ sưởi ấm đi, trong hoàn cảnh này mà phát sốt vấn đề sẽ rất lớn.”

Cách Tùng lắc đầu, “Không thể, ánh lửa trong đêm tối dễ làm người khác chú ý, hơn nữa khói tỏa lên sẽ khiến chúng ta gặp nguy hiểm, chúng ta không thể làm ra hành vi tự chui đầu vào rọ như vậy, uống thuốc chống đỡ đi.”

Kỳ thật Cách Tùng đoán hắn đã phát sốt rồi, cảm giác chóng mặt không ngừng đánh úp lại khiến hắn đi đường rất khó khăn, trong tình huống này mà bị quỷ hồn truy đuôi tuyệt đối là chuyện phi thường nguy hiểm, thế nhưng hắn căn bản không có biện pháp ngăn chặn.

Người phát ra tín hiệu moorse là ai vẫn như cũ là mê, hiện tại, không tìm ra hắn căn bản không biết nên tiếp tục như thế nào, ngay cả Cách Tùng cũng không biết nên làm sao đây.

“Liền Sinh, nếu như là ngươi... Ngươi sẽ làm thế nào?”

Điện thoại di động của bọn hắn hoàn toàn bị ướt không thể nào sử dụng được nữa, hết thảy chỉ có thể dựa vào chính mình. Cách Tùng cắn răng, cuối cùng quyết định: “Tiếp tục thăm dò khu vực kế tiếp, liều mạng cũng không thể ở đây đợi chết, các ngươi muốn buông bỏ, xin mời, ta sẽ không dừng lại cho tới khi tìm được đường sống.”

Viên ấn nghe được câu này lại nhếch miệng cười cười: “Ai nói ta muốn buông bỏ? Nếu ta muốn buông bỏ đã tự sát rồi, làm gì cần chấp hành huyết tự này.”

Đường Không Tương vẻ mặt kiên nghị: “Ta là quan quân xuất ngũ, quân nhân đào binh mà chết là sỉ nhục bực nào. Bạch tiên sinh, chúng ta cùng đi đến cuối cùng.”

Cách Tùng khẽ cười một tiếng, nói: “Tốt chúng ta đi”

Không lâu sau, một tòa nhà 2 tầng hiện ra trước mặt bọn hắn, ba người tiến vào bên trong tìm tòi manh mối, giai đoạn hiện tại chỉ có thể cố gắng hết sức.

Tòa nhà này tương đối lớn, kiến trúc bên trong xem như được bảo tồn nguyên vẹn, lầu một là 1 mảnh trống không, lớn chừng gấp đôi thao trường, nhìn 1 cái chẳng bỏ sót chỗ nào, không có gì.

“Đi”

Nhìn không thấy đồ vật nào, Cách Tùng cũng không muốn lãng phí thời gian, theo 2 người kia tiến lên cầu thang.

Lúc này, mưa bên ngoài lại thoáng lớn hơn 1 chút, làm lòng người tâm tình rất là bực bội bất an, không biết bão tố này sẽ tiếp tục bao lâu, vẫn như trước hoàn toàn không hề nhìn thấy bầu trời, ngay cả lúc này cũng không thấy có dấu hiệu trời trong trở lại, có lẽ đến lúc huyết tự kết thúc cũng thế.

Thời điểm 3 người đi bộ đều tận lực thả chậm cước bộ, chú ý 4 phương 8 hướng không có nửa phần lười biếng. Cách Tùng lúc này đang tự hỏi, con quỷ trong huyết tự này đến tột cùng là ai, là ác linh nhà kho mà nói..., sẽ là hộ gia đình nào đây?

Cách Tùng từng suy đoán phân tích qua nhưng chưa đưa ra được kết luận nào, Liền Sinh chính miệng nói với hắn, khả năng ác linh nhà kho ẩn núp giữa những hộ gia đình cực cao, muốn hắn cần phải coi chừng từng người. Nhưng vì cái gì ác linh nhà kho lại hiện thân trên đảo này?

Vì cái gì?

Trên lầu, vẫn là khoảng không như cũ, chỉ là, 1 đoạn mặt tường có 1 đoạn đã hoàn toàn nứt vỡ, mưa từ chỗ đó không ngừng hắt vào.

Lúc này cự ly giữa 3 người khá gần đoạn tường đó, Cách Tùng bỗng nhiên sinh ra 1 loại dự cảm không ổn.

“Đừng... Không nên tới gần chỗ kia.”

Nhưng hắn xuất khẩu (nói ra miệng) hơi chậm, Đường Không Tương đã tiếp cận đoạn tường đó, một hồi gió lạnh thổi vào, ngược lại làm Đường Không Tương ngửi thấy 1 mùi hôi.

“Trốn” Đường Không Tương hô to 1 tiếng.

Cách Tùng không do dự nhấc chân chạy vội, Viên ấn cùng Đường Không Tương phản ứng cũng không chậm, ba người chạy ra khỏi tòa nhà, tiếp tục xông vào trong màn đêm đen.
Nhưng không bao lâu sau, Đường Không Tương cùng với 2 người phía trước chạy tản ra, một phần vì khoảng cách giữa bọn hắn cách nhau tương đối, phần nữa vì sắc trời quá tối cho nên không nhìn rõ đối phương.

Cách Tùng và Viên ấn chạy không dừng bước, thẳng tới khi hụt hơi mới ngừng lại nghỉ 1 chút, lúc này Cách Tùng mới chú ý tới Đường Không Tương không theo kịp bọn hắn.

Mà giờ khắc này Đường Không Tương bị tụt lại phía sau đã hoàn toàn hoảng sợ, điện thoại không thể dùng, không thể hô to, phảng phất trên đảo này chỉ còn lại hắn 1 mình 1 người.

Cảm giác sợ hãi thôn phệ nội tâm hắn, vô luận hắn biểu hiện kiên nghị như thế nào, nhưng cuối cùng chống không lại được hiện tượng khủng bố giăng khắp nơi của nhà trọ, căn bản không thể dựa vào nhân lực và ý chí là có thể chiến thắng.

Đường Không Tương đợi nguyên tại chỗ, hít sâu 1 hơi, hắn quyết định không thể khoanh tay chịu chết, cho dù trở thành thịt cá hắn cũng phải nỗ lực tìm kiếm sinh cơ.

Hắn chầm chậm bước đi trong bóng tối, xác định không có quỷ đuổi theo mới thở ra nhẹ nhàng, thể lực của hắn tốt hơn người thường, nhưng dưới tình huống dầm mưa lại chạy cơ hồ cả buổi sáng người sắt cũng không đỡ nổi ah. Đường Không Tương nhìn chung quanh, kiến trúc nơi này tương đối ít, nhưng mưa đang có xu thế mạnh lên làm hắn phải chui vào 1 tòa nhà gần đó tránh mưa.

Tiến vào bên trong, chầm chậm hít thở, hắn bỗng phát hiện ra 1 vật.

Tại 1 nơi hẻo lánh trong lầu 1 có đặt 1 thứ, hắn đi qua mới phát giác, đó là... Một cái máy phát tin vô tuyến điện.

Trên vách tường, bê bết máu tươi, còn lưu lại 1 dấu tay máu.

Đây là... Nơi người kia đã phát ra tín hiệu moorse.

Cầm trên tay bộ phận phát tin (nó giống như cái nhíp bè 2 đầu), Đường Không Tương trước kia từng là quân nhân thường xuyên phải gác đêm, cho nên thích ứng với bóng tối khá nhanh.

“Máu... Tuy không quá nhiều nhưng nếu không cầm máu thì có thể sẽ chết, không thể đi xa được...”

Đường Không Tương bắt đầu xem xét cái máy phát tin, kinh hỉ phát hiện nó vẫn còn sử dụng được.

“Thi thể người kia có lẽ cách nơi này không xa.”

Tìm được thi thể mà nói..., đại khái có thể từ trên người đối phương tìm được một ít manh mối, ví dụ như trên hòn đảo này đối phương đã bí mật sử dụng vô tuyến điện, cũng hẳn đã từng sử dụng những công cụ liên lạc khác, nói chung từ trên thi thể hắn có thể tìm ra rất nhiều đầu mối.

Đường Không Tương hạ quyết tâm, đem vô tuyến điện phát tin bỏ vào trong ngực, chuẩn bị tìm tòi 1 phen.

Hắn vừa đứng lên quay đầu lại đã chứng kiến 1 gương mặt hư thối đối diện với mình.

Mà lúc này, Cách Tùng và Viên ấn vẫn đang tiếp tục đi tới, tìm tòi trong vài tòa công trình vứt đi. Cách Tùng cho rằng, Đường Không Tương chỉ sợ dữ nhiều lành ít.

Đúng lúc này, Cách Tùng bỗng nhiên nhíu mày, hắn bỗng cảm thấy 1 tia không đúng.

“Hử... Là ta đa tâm sao?”

Nhưng cái cảm giác bất an kia càng ngày càng mãnh liệt.

Trước kia thời điểm chấp hành huyết tự, Cách Tùng nhớ rõ Liền Sinh có năng lực cảm ứng nguy hiểm cực mạnh mẽ. Thời gian trôi qua, Cách Tùng không thể làm được giống vậy.

Cách Tùng biết bản thân mình không bằng Liền Sinh, hắn có thể sống đến hôm nay, chí ít có hơn nửa công lao là của Liền Sinh, Liền Sinh là trụ cột tinh thần lớn nhất của hắn, phảng phất như là 1 lầu trưởng cực kỳ hoàn mỹ, chỉ cần Liền Sinh không chết, hộ gia đình chắc chắn có hy vọng.

“Liền Sinh... Ta không có khả năng giống như ngươi nhưng ta nhất định sẽ đi theo sau ngươi...”

Cách Tùng bắt đầu chầm chậm tin tưởng vào cảm giác của mình.

Hắn lập tức quay đầu nhìn về phía Viên ấn, hít sâu một hơi mở miệng nói: “Ngươi... Là Viên ấn sao?”

Phía sau không có trả lời

Trong 1 chớp mắt ấy, Cách Tùng vung chân bỏ chạy.

Bởi vì bị cảm mạo cho nên mũi hắn không ngửi được mùi hôi, lại thêm bầu trời tối đen làm hắn không thể nhìn rõ được người đang tiếp cận mình không phải là Viên ấn.

Nhưng mà... Hắn, chạy thoát sao?